Hận đàn bà đến vô bờ một nỗi
Hận đàn bà cay đắng quá bờ môi
Hận đàn bà vết nhục chẳng rửa trôi
Hận đàn bà hóa tôi thành mất trí.

Hận một nỗi đời ko gì hiểu nổi

Khi tình yêu vừa chớm nở trên môi
Đàn bà đến làm ngây dại hồn tôi
Đàn bà đến gọi tim tôi mở cửa.
Như sống lại tâm hồn từng già cỗi
Như gợi lại con người sắc xuân tươi
Như ngọn lửa giữa mùa đông ấm áp
Như đàn chim bị nhốt vút lên trời.

Lại một lần đàn bà làm tôi hận

Đang yên bình bỗng chốc đòi ra đi
Chẳng vấn vương một lời nói biệt ly
Vội vàng quá tưởng chừng như đã chết.


Thế giới này tồn tại để con người có thể gần nhau hơn
Nhưng vì sao con người lại gây tổn thương cho nhau
Vì sao lại có sự chia ly ....